Yêu…
Không yêu mất phương hướng …để lúc nào đó …tôi bàng hoàng nhận ra…trái tim mình lạc lối quên đường về…
Không yêu quá nhiều … để tớ luôn phải sợ hãi mất tất cả…khi tình yêu đó không còn nữa…
Yêu vừa đủ
Để tớ cảm nhận trái tim mình biết rung động trước những nghĩa cử cao đẹp xuất phát từ tình yêu, cuộc sống và con người… và biết trân trọng những gì tốt đẹp mà tớ đã và đang may mắn có được …để tớ biết rằng cuộc sống là “cuộc hành trình yêu và ...được yêu”
Để tớ biết chỉ có … “yêu thương cho đi …tớ sẽ nhân được nhiều hơn thế!”
Tình yêu là món quà ý nghĩa nhất mà mọi người dành cho nhau…vì thế tớ luôn yêu … chân thành và dung dị… nhưng đủ sưởi ấm trái tim những người mà tớ yêu quý nhất!
Để tớ biết cân nhắc mỗi hành động trong từng suy nghĩ…cho mỗi khoảnh khắc trở thành những kỷ niệm khó quên…
Mơ
….
Không mơ những giấc mơ hão huyền làm tớ không thể thoát khỏi cơn mộng mị kéo dài vô vọng...
Không mơ quá nhiều để rồi hụt hẫng khi phải đối diện với thực tế khắc nghiệt…
Không mơ những điều viển vong, vượt xa tầm tay…rồi xót xa khi một lúc nào nhận ra những giấc mơ ấy bị bóp nghẹt trong suy nghĩ của chính tớ…
Không mơ màng những điều tớ mơ tưởng...rồi ngỡ ngàng với những gì hiễn nhiên nhất đang hiện hữu trước mặt tớ…
Mơ vừa đủ
Để biết rằng những gì tớ tưởng tượng trong giấc mơ thật quá đơn giản so với cuộc sống phức tạp này.
Tớ vẫn mơ và không ngừng ước vọng vì giấc mơ của tớ luôn hướng về những điều thánh thiện…vì vì đường đời không nhẹ nhàng như những giấc mơ hoàn hảo nên tớ sẽ không ngừng cố gắng…
Những ước mơ vừa tầm tay như ngọn đuốc sáng sẽ đưa suy nghĩ của tớ đi đúng hướng.
…đưa trái tim tớ đến hạnh phúc và... đưa tớ đến bình yên của cuộc đời
Tớ nâng niu những ước mơ của mình như bình dưỡng khí cho tớ sức sống…vì con đường phía trước còn dài và có lắm trông gai…
Trong hành trình mỗi trải nghiệm từ nỗi đau vấp ngã…hay niềm vui khi được một cánh tay nâng đỡ sẽ giúp ta trưởng thành…
Cuộc sống sẽ cho tớ không phải những giọt nước mắt xuất phát từ đau khổ...mà nhiều lần tớ khóc vì hạnh phúc không thể kề hết bằng lời.
Tôi không ngại khó khăn … tớ chỉ sợ một ngày bàn tay tớ không đủ to để níu giữ ước mơ nhỏ bé ở lại.
Tớ sợ cảm giác mất phương hướng rơi vào khoảng không vô định.
Vì thế , cho dù hoàn cảnh có thay đổi thế nào … cậu vẫn hãy thấp cho tớ một tia sáng ở cuối con đường … Và...chờ tớ nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét